Tổng Tài Thực Đáng Sợ
Phan_80
“Anh không cần bao biện rằng mình không có biết, tôi đã nhìn thấy những cử chỉ mà anh theo chân bọn họ cùng một chỗ nói chuyện, anh có nhớ mấy giờ anh mới trở về không? 3giờ, 3 giờ anh mới trở về đấy!” Miệng nàng lẩm bẩm nói, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm một tầng phấn hồng mê người, cánh mi thật dài khẽ rung động dưới ánh mặt trời nhỏ vụn, Tần Dịch Dương thấy mơ màng, ôm chặt nàng, từ từ nhắm mắt lại nghe nàng nói.
Đúng vậy, 3 giờ. Nàng nhớ thực rõ ràng.
Tất nhiên hắn cũng nhớ rõ thời gian kia, nàng tựa như một đứa bé sơ sinh cuộn tròn nằm trong chăn, điều hòa rất lạnh, khi xốc chăn lên không khí ùa vào khiến nàng co rúm người lại, hắn đành phải cúi người ôm lấy nàng, để cho thân thể nóng bỏng dán lên da thịt nõn nà của nàng. Trong lúc ngủ mơ nàng mơ màng mà đáng yêu, thân thể lộ ra những phản ứng tự nhiên nhất, ban đầu hắn không nghĩ sẽ đánh thức nàng, chính là khí lực vô thức mà mạnh dần, ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, đem dục vọng nóng bỏng hung hăng chôn chặt vào nơi sâu nhất trong thân thể nàng, nụ hôn như cắn nuốt cánh môi anh đào của nàng . Thật đẹp. Chẳng qua trời rất nhanh đã sáng mất rồi, nàng không chịu nổi tình cảm mãnh liệt đã ngất đi mất, nằm trong khuỷu tay của hắn mồ hôi đầm đìa, hắn mới đành buông tha, thực bực bội, hắn mới làm có…cũng chưa đủ vui sướng gì. . . .
“Thật có lỗi . . . .” Tần Dịch Dương giải thích, thâm âm oa oa, kìm nén xúc động giữa ban ngày ban mặt đem nàng ôm vào trong lòng mà yêu thương một trận, nhẹ nhàng dỗ dành nàng, “Anh về sau sẽ không về muộn như vậy nữa là được chứ gì? Mặc kệ là nói chuyện gì cùng với ai quan trọng như thế nào nhất định sẽ mang em theo, như vậy không phải để em một mình ở trong phòng cô đơn mà chờ anh . . . . Được không, Hi Hi?”
Mặt Lâm Hi Hi đỏ bừng, thật không thể hiểu nổi, rõ ràng là người đàn ông này có lỗi, vì cái gì lại bị hắn nói thành bản thân nàng cô đơn chứ, tựa như dùng độc thủ để an ủi người ta vậy.
Ai hiếm lạ mỗi buổi tối bị hắn lăn qua lăn lại đến toàn thân mệt phờ ra mới được ngủ chứ?
Cắn chặt môi dưới, Lâm Hi Hi giãy khỏi ôm ấp nùng tình mật ý của hắn, khuôn mặt ửng hồng tức giận mắng: “Anh không cần tìm tôi làm gì! Tôi là phụ nữ đã từng sinh một đứa nhỏ, thể lực không thể so với trước kia, tôi không đáp ứng được anh, . . . anh . .” Nàng buồn bực đến nói không ra lời: “Còn có người đang xếp thành hàng dài chờ anh yêu thương đấy.”
Nàng uốn éo thân mình, dưới ánh sáng mặt trời le lói chạy thẳng vào trong lâu đài, ánh nắng ấm áp xẹt qua bóng dáng của nàng.
Lồng ngực trống không, Tần Dịch Dương có chút không quen như vậy, chính là dục vọng trong thân thể đã bị khơi mào lên, áp chế cũng không phải là biện pháp tốt, chỉ có thể dùng ánh mắt thâm thúy đuổi theo thân thể đang chạy vào lâu đài của nàng, quay người lại dặn dò người hầu ra xe lấy những đồ vật mang về cho nàng và cục cưng, xong đâu đấy, lúc này mới lới lỏng cà – vạt một bên hướng trong phòng đi vào, bên môi gợi lên một nụ cười nhợt nhạt.
Phòng khách, yên tĩnh đến kỳ lạ.
“Phu nhân đâu?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Công tước đại nhân, phu nhân lên lầu, có lẽ là đi xem tiểu vương tử .” Người hầu đáp.
Tần Dịch Dương nhíu mày, cởi Tây trang vứt lên sofa phòng khách ngồi xuống một hồi, ngón tay tao nhã di di bờ môi, nhưng là đang nhấm nháp một tia hờn giận, đứa bé còn chưa đầy một tuổi kia cơ hồ là cả ngày quấn quýt lấy nàng, một khắc cũng không rời, nhưng thực ra cũng không thể nói là nó không nghe lời đến khóc nháo loạn lên, mà là do Hi Hi quá quan tâm đến nó, có một tia động tĩnh nhỏ cũng chạy tới xem. Mà tính cách của cục cưng cũng thật ngang bướng, thời điểm có nàng ở đó thì vui mừng tột độ, có lẽ là cố tình không muốn nàng rời đi, nếu không thì sẽ ầm ĩ đến cả lâu đài cũng không ai được một phút yên tĩnh cả.
Nhíu mày, khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một tia rối rắm.
Hắn là đang ghen sao?
Hắn lại ăn dấm chua của chính con trai mình sao?
Tần Dịch Dương cảm thấy thực khó mà tưởng tượng nổi, tiện tay cầm lấy tờ báo ở bên cạnh mở ra xem, thậm chí mặt trên còn có ảnh chụp của chính hắn, rất hào nhoáng, thế mà ngay cả một chữ hắn cũng đọc không vào, sắc mặt càng ngày càng lạnh, hắn gấp tờ báo lại hướng trên lầu đi nhanh tới.
Không khí yên tĩnh bị đuổi dần đánh gãy bởi một chút thanh âm.
Kia như là tiếng hoan hô vui mừng, Tần Dịch Dương càng đi gần tới, đến gần cánh cửa khép hờ kia, nghe thấy tiếng cười kinh hỉ của tiểu nữ nhân mà mình yêu thương ở bên trong, lòng hắn không khỏi chấn động, đẩy cưa đi vào.
Bên trong cánh cửa, Lâm Hi Hi đang ôm thân thể bé nhỏ phấn nộn ngồi trên giường, lúm đồng tièn nở rộ như hoa, nó giơ bàn tay đô đô nhỏ bé nắm lấy bàn tay của nàng chống đỡ thân thể đứng dậy, lúc sau lại đẩy tay nàng ra, lắc la lắc lư ở trên giường đi vài bước, sau đó bị đệm dưới dường lún xuống, nở nụ cười đáng yêu nằm gục xuống giường.
Tần Dịch Dương giật mình, nhìn thấy một màn như vậy cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt thâm thúy có một tia mơ màng.
Nhìn hồi lâu, cục cưng có thể đứng vững mà đi càng lâu hơn, bước chân cũng càng lúc càng ổn định hơn, trách không được có người nói, nhìn thấy đứa nhỏ lớn lên có khi chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi, chúng ta không thể biết được khi nào nó có thể nắm bắt được những hiện tượng khoa học trên Trái Đất, chỉ một chút biến đổi, cũng khiến cho chúng ta có một vui mừng ngọt ngào nhất.
Hắn nín thở, đi qua.
“Công tước đại nhân” Người hầu kinh hỉ ngẩng đầu lên, ý cười trên môi còn chưa có tản đi, nhìn hắn đi tới.
Tần Dịch Dương cúi đầu nhìn thấy tiểu nữ nhân ngồi trên giường vui vẻ đến mức lúm đồng tiền hằn sâu trên mặt, trong lòng hiện lên chút mờ ám, sau đó đem tầm mắt dời về phía cục cung, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia cũng trân trối nhìn hắn, ánh mắt đen láy như trân châu, còn có khát vọng cùng vui mừng.
“Dịch Dương . . . .” Lâm Hi Hi ôm cục cưng, nhịn không được quay đầu nhẹ giọng kêu hắn một tiếng, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc mãn nguyện khoe khoang, “Con đã đi được, anh vừa mới có nhìn thấy không? Em không có dạy con, chính con học mà đi được đó!”
Một tiếng Dịch Dương kia, nhưng lại khiến hắn vào phần hoảng hốt . . . .
Tần Dịch Dương đè nén nóng lòng, ánh mắt đen bóng thâm thúy, hắn giơ tay cầm lấy ngón tay béo mập đô đô của cục cưng, như là bảo hộ bảo bối quốc gia mà đem nó từ trong lòng nàng ôm ra, kéo đến trước mặt mình.
Cục cưng lảo đảo, lại vẫn cố gắng không cần vịn vào hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn ngẩng lên, miệng y y ô ô muốn nói cái gì đó, ý cười giấu ở trong mắt lóe sáng, làm cho người ta nhịn không được mà thêm vài phần yêu thương.
“Thực ngoan . . . !” Tần Dịch Dương khen ngợi một tiếng, cánh tay to lớn ôm lấy nó, đem nó ôm đến trước mắt mình, nhìn thấy lúm đồng tiền ngọt ngào của nó, thấp giọng nói: “Bảo bối ngoan một chút đươc chứ? Ba muốn mượn mẹ con mấy tiếng, con không nên tranh với ba, nghe được không?”
Cánh tay thon dài của người đàn ông tuấn lãng kia rất có lực, đem cục cưng xinh đẹp ôm lấy, dán chặt vào chóp mũi mềm mại của nó nói xong cái gì đó, người bên ngoài không nghe thấy gì cảm thấy thực quỷ dị, đứa bé còn nhỏ như vậy có thể nghe hiểu được cái gì chứ? Qủa nhiên, cục cưng gần gũi dừng ở trên mặt hắn, vui mừng hôn chụt một cái lên mặt hắn, miệng phát ra thanh âm khiến cho người ta thấy vô cùng ngọt ngào.
Tần Dịch Dương cười yếu ớt, cảm thấy không thể cùng nó giảng đạo lý được, vẫn là . . . trực tiếp ôm đi đi thôi.
Ôm lấy cục cưng đặt ở trên giường mềm mại thời điểm đứng dậy dắt lấy bàn tay của tiểu nữ nhân bên cạnh, thản nhiên nói: “Đi thôi . . . Con rèn luyện mệt mỏi quá cần nghỉ ngơi một mình, bảo bối. Có phải chúng ta nên đi vận động bồi đắp tình cảm rồi hay không?”
Ngón tay thon dài xẹt qua cái cằm non mịn của nàng, Tần Dịch Dương bật cười, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, tiến nói khàn khàn mà mị hoặc, hỏi: “Em tức giận?”
Là cái gì?
Một thoáng hoảng hốt, Lâm Hi Hi nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng lại cảm giác được tựa như chính mình đang có chút cố tình gây sự.
Một cái dùng sức Lâm Hi Hi đã ngã vào vòm ngực cực nóng của hắn.
Nàng có chút kinh ngạc, một cái lảo đảo, thắt lưng lại bị hắn nắm lấy, thân thể của nàng gắt gao dán chặt vào lồng ngực hắn, Tần Dịch Dương vùi đầu thật thấp, áp sát vào cánh môi nàng nói.
"Bổ sung . . . . Vận động?"
Lâm Hi Hi trố mắt một chút, lại lập tức hiểu được, ánh mắt trong veo có tia cảnh giác nhìn hắn, cánh tay đặt trên bờ vai của hắn, mẫn cảm chống cự: "Anh . . . Anh không cần như vậy, tối hôm qua em đã . . ."
Nàng nói không được nữa, rõ ràng còn nhìn thấy người hầu còn đứng sau lưng hắn, lúm đồng tiền nở rộ như hoa của nàng vì xấu hổ mà có chút ửng đỏ, không thể cứ như vậy mà cùng hắn thân thiết không chút kiêng kị nào.
"Hư . . . ?" Tần Dịch Dương làm sao lại không biết đang có người ngoài ở đây chứ? Thanh âm vỡ vụn của hắn lọt vào màng tai nàng, giọng khàn khàn nói: "Đừng nói, ngoan ngoãn theo anh đi, được chứ?"
Cục cưng ở trên giường chớp đôi mắt to tròn nhìn thấy thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương đem mẹ nó vây khốn, không hiểu được hắn muốn làm gì, thẳng đến khi ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương hướng nó cười cười, đem nữ tử xinh đẹp kia ôm vào lồng ngực mang đi, cục cưng mới hốt hoảng phản ứng lại, giang hai tay lên, miệng lả lướt nha nha phản kháng, đôi mắt ngập nước trừng lớn muốn từ trên giường đứng dậy.
Nó không khóc, chẳng qua là chỉ dùng một ít âm thanh kêu lên tỏ ý kháng nghị, thân thể nho nhỏ phấn nộn cố gắng muốn ngồi dậy, thậm chí còn muốn dùng khí lực nhỏ bé ngây thơ của mình đem mẹ đòi về.
"Tiểu vương tử!" Người hầu cả kinh kêu ra tiếng chạy nhanh ngăn nó lại, sợ nó rớt xuống giường.
Lâm Hi Hi cũng đau lòng, ý định ngăn cản bước chân của Tần Dịch Dương, nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo của hắn cầu xin nói: "Anh từ từ, cục cưng còn nhìn thấy, con ban ngày không thể tách khỏi em, đừng náo loạn được chứ?"
Cổ áo bị khẽ động, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương vô cùng nóng bỏng, nhíu mày đem bàn tay nàng nắn nắn vài cái. Cho rằng hắn không biết sao? Tiểu tử kia tinh lực dồi dào, nó có thể chơi đến cả ngày, nếu hiện tại buông nàng ra, như vậy phỏng chừng đến đêm khuya mới có thể đợi cho tiểu gia hỏa kia ngủ, cho rằng hắn có thể đợi được lâu như vậy sao?
"Kệ nó đi!" Tần Dịch Dương nhíu mày nói, căn bản không để ý đến sự phản kháng của nàng, mạnh mẽ ôm nàng mang đi.
"A, đợi chút!" Lâm Hi Hi không dám cứ như vậy mà nghe theo, trong lòng có chút rối rắm, ánh mắt trong veo lướt qua bả vai hắn nhìn đến thân ảnh cục cưng đang đứng ở phía sau, cục cưng nhìn thấy ánh mắt của nàng càng thêm ầm ĩ, ở trong lòng người hầu giãy giụa phản kháng, nhưng là nó không khóc, dùng khí lực lớn nhất đấu tranh, tiếng hét rất lớn.
Tần Dịch Dương không kiên nhẫn ngoái đầu nhìn lại, dừng ở thân ảnh phấn nộn đang náo loạn kia, khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một tia mị hoặc, du dương nói: "Đừng có lăn qua lăn lại như vậy, không phải là thiên tài hay sao, vậy thì nhanh chóng học nói chuyện đi, nghĩ muốn cái gì, nói cho ba, ba cho . . . . Không cần mệt thế."
Thực rõ ràng, cục cưng nghe không hiểu được lời hắn nói, nhưng là vừa nhìn qua đã hiểu ánh mắt của hắn.
Ánh mắt của người đàn ông kia thâm thúy sâu như biển khơi, có khí phách lạnh lùng, cũng có khiêu khích ngang ngạnh, những chuyện liên quan đến vợ của mình, hắn không khoan dung cũng không lùi bước.
Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tiểu nữ nhân của chính mình, ngang ngược đem nàng mang đi.
Cục cưng chớp chớp mắt, không hiểu sao lại tự nhiên im lặng luôn.
Cánh cửa phòng nhanh chóng bị mở ra, Lâm Hi Hi vẫn bị hắn ôm vào trong ngực, thắt lưng bị hắn trói chặt đến mức không thể cựa quậy.
Thật vất vả ngẩng đầu lên, cánh cửa “chi cha” một tiếng bị đóng lại, một cái xoay người tao nhã, thân thể đã bị hắn áp trên cửa.
Nàng còn chưa kịp thở gấp, cánh môi liền "Ưm" một tiếng bị ngăn chặn lại.
Khát vọng cất giấu trong thân thể Tần Dịch Dương nháy mắt đã bùng phát, khuôn mặt tuấn lãng có chút ửng đỏ, cuồng dã muốn cắn nuốt cánh môi của nàng, áp nàng thật chặt lên cánh cửa, mạnh mẽ hút lấy.
Tay phải thăm dò đi ra ngoài, sờ soạng đến chốt cửa, xoay mạnh sau đó lại rút chìa khóa ra ném trên mặt đất.
Tiếp theo cánh tay mang theo lửa nóng đã từ phía sau lưng vuốt ve về phía vòng eo của nàng, nặng nề mà nhào nặn, dùng thân thể cao lớn áp nàng thật chặt lên cửa, bàn tay cuồng loạn không kiêng nể gì vuốt ve toàn thân thể nàng, từ đường cong xinh đẹp dưới vòng eo nàng hướng lên trên, vượt khỏi một loạt cúc áo nhỏ vụn màu trắng trên áo nàng, tham lam thăm dò bắt được nơi mềm mại khiến tim kẻ khác phải đập loạn lên của nàng.
Thực rất vừa với bàn tay của hắn, một cái có thể bao trùm toàn bộ, dưới sự nắm bóp năm ngón tay của hắn hằn những vết đỏ trên nền da thịt trắng như tuyết, vô cùng ái muội.
"A. . ." Lâm Hi Hi khó nhịn vặn vẹo thân thể, bàn tay mềm mại bao trùm nên bàn tay đang không kiêng nể gì của hắn, có ý đồ ngăn cản, lại bị cánh tay kia của hắn nắm lấy, nắm chặt lấy cổ tay nàng ép về phía sau, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên, lộ ra bả vai cùng xương quai xanh xinh đẹp của nàng. Thân thể phụ nữ thành thục tỏa ra một mùi hương thực đặc biệt, mùi hương trên người nàng hấp dẫn lại khiến cho lực đạo của Tần Dịch Dương càng không thể khống chế được, hơi thở dồn dập, cánh môi hôn nàng bắt đầu có những tiếng rên nhỏ vụn thoát ra, lực đạo vẫn cứng rắn như trước, cắn nuốt lấy thanh âm của nàng, khí lực vuốt ve nàng càng thêm cuồng loạn.
Đỉnh núi mẫn cảm bị ngón tay hắn vuốt phẳng, bắt đầu căng cứng dựng đứng lên, nở rộ, đỏ bừng như máu.
Lâm Hi Hi không thể chịu đựng được kích thích mãnh liệt này, ở dưới nụ hôn mãnh liệt của hắn ngân nga "Ưm, ưm" ra tiếng, Tần Dịch Dương càng thêm quá phận mà cởi quần áo của nàng ra, yêu thương mà hôn lấy toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, ngón tay xé nát cầu áo trên vai nàng xả xuống dưới, làm cho thân thể trắng nõn trơn bóng của nàng rơi vào trong khuỷu tay hắn, hắn nóng vội cởi cúc áo sơ mi ra, da thịt nhanh chóng dán chặt vào nhau.
Cảm giác kỳ diệu nhanh chóng từ hai người tràn ra, cứng rắn cùng mềm mại, tuyết trắng cùng màu đồng, cơ hồ thời điểm nàng vừa dựng đứng nên Tần Dịch Dương đã đem toàn bộ xương cốt của nàng nhào nặn.
Lâm Hi Hi than nhẹ ra tiếng, thật sự không thể chịu nổi công kích mạnh mẽ như vậy của hắn, cánh tay gắt gao ôm chặt cổ hắn, khổ sở cầu xin: "Chậm một chút. . . Dịch Dương. . . Đừng. . ."
Từ trước đến nay nàng vẫn thích ôn nhu đùa giỡn lâu dài, mà không phải cảm tình mãnh liệt cuồng dã như thế này, cho dù là Tần Dịch Dương không phải lần nào cũng tốt bụng mà kiên nhẫn chờ cho khoái cảm của nàng được khơi mào, cơ hồ mỗi lần đều cấp tốc vọt vào thân thể của nàng, nhìn thấy hốc mắt sương mù có chút đau đớn hơi đỏ lên của nàng hắn mới cố nén dục vọng thong thả một chút, cúi đầu ôn như dỗ dành nàng, vẫn như trước không thể nhịn được nửa phút. Chỉ cần nàng hơi có chút thích ứng, liền lại khó có thể nhịn được mà tiếp tục điên cuồng.
Lúc này đây cũng không ngoại lệ.
"Nhẹ không đến nơi. . ." Tần Dịch Dương cắn vành tai yêu kiều nõn nà của nàng, mơ hồ nói, hơi thở ngắt quãng phả lên cổ nàng: "Hi Hi, . . . bảo bối . . . anh muốn ăn em luôn bây giờ."
Cùng nàng hoan ái càng nhiều lần, hắn lại càng không kiêng nể gì, ngay cả lời nói trong lúc hoan ái cũng giống nhau, mỗi câu mỗi lời đều khiến nàng đỏ mặt tía tai, không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông cao lớn lạnh lùng như vậy lại có một mặt cuồng loạn bá đạo như vậy.
Hai người vội vã ngã nhào lên giường, Lâm Hi Hi hét lên một tiếng, cảm giác được tay hắn nháy mắt đã chui vào quần lót của nàng.
Ngón tay thon dài không kiêng nể gì ở trên mặt nơi mềm mại kia trượt đi trượt lại, không quan tâm đến nàng đang hấp khí cùng lùi bước, chế trụ thắt lưng của nàng không ngừng luồn vào thật sâu, nàng trốn, hắn liền kích thích càng sâu. Khơi mào một lớp vải mỏng manh kia, tay hắn cùng nàng thực hiện hành vi tiếp xúc thân mật nhất, ở nháy mắt là nàng chịu không được nữa kẹp chặt đùi ngọc lại, hắn đâm một cái thật sâu vào kẽ hở mất hồn kia của nàng. . . .
"Ngoan, Hi Hi, buông tay ra, đừng ngăn cản anh . . . ." Gắt gao áp chế tiểu nữ nhân dưới người, thanh âm khàn khàn của Tần Dịch Dương kề sát vào vành tai mẫn cảm của nàng, ong ong như rót mật vào tai, thậm chí còn đem đầu lưỡi tiến nhập vào trong vành tai nàng, dùng cánh môi ngậm lấy nhẹ nhàng dụ dỗ nàng, "Tối hôm qua em bất tỉnh mất rồi, hôm nay anh sẽ rất yêu thương em. Buông ra nghe thấy anh nói không?"
Động tác tiếp cận của hắn quá mãnh liệt, không để ý đến bàn tay mềm mại của nàng đang ngăn cản, chân dài mạnh mẽ tách hai đầu gối của nàng ra, ngón tay ở kẽ hở chật hẹp gian nan tiến vào trong, hung hăng bất chấp tất cả tiến đế nơi sâu nhất . . . . .
. . . . Thực chặt . . . .
Lâm Hi Hi cắn môi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt ngoái đi nơi khác, dồn dập thở
dốc, mới có thể giảm bớt khoái cảm từ đầu ngón tay của hắn mang đến.
Như là một cơn lốc xoáy nhỏ ngưng tụ, an ủi vỗ về, tập trung ở chỗ tư mật
giữa đôi chân oánh thuận của nàng.
Tần Dịch Dương cúi người, hít thật sâu tại cần cổ tuyết trắng mẫn cảm của nàng.
"A!" Lâm Hi Hi buông cánh môi đỏ bừng ra, thấp giọng hét chói tai, thân thể mãnh liệt run rẩy, ôm chặt lấy bờ vai của hắn, tại thời điểm đó hai ngón tay của hắn lại cường ngạnh đi vào dò xét, tại nơi u cốc chật hẹp của nàng gian nan đi vào. Nàng gắt gao cuộn chặt người nằm ở trong lồng ngực hắn, miệng trằn trọc phát ra những thanh âm khiến ngay cả nàng cũng mặt đỏ tai hồng. Chính là lời nói càng thêm phóng đãng của hắn nỉ non bên tai càng kích thích cảm giác của nàng.
"Đủ sâu chưa? Hử?" Hơi thở nóng bỏng phun lên vành tai hồng hào oánh thuận của nàng, Tần Dịch Dương đè nặng thân thể lả lướt nhỏ xinh của nàng, thong thả mà kiên định đem dục vọng đâm đến nơi sâu nhất, khàn khàn nói: "Có muốn sâu hơn một chút hay không? Thích anh như vậy với em không?"
Khoái cảm trong thân thể kịch liệt tập kích, Lân Hi Hi trằn trọc khó chịu, là khát vọng hắn thô bạo như vậy sao? Mà hắn lại cố tình thong thả cọ xát nàng, không để cho nàng thỏa mãn, trán dán chặt lên trán quan sát vẻ mặt ửng đỏ của nàng, ánh mắt khát vọng nhưng không cách nào có thể nói ra, thấp giọng dẫn dụ.
"Nghĩ muốn cái gì? Nghĩ muốn thế nào cứ nói ra đi, Hi Hi, em không nói anh sẽ không biết . . . . Ách!" Lửa nóng của hắn đột nhiên bị cái đùi ngọc ngà của nàng nâng lên cọ xát, phát ra một tiếng rên khàn khàn, nhanh chóng túm chặt lấy nàng, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng như dã thú tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, "Chết tiệt . . . . . Em cũng biết làm thế nào để trêu chọc anh đúng không?"
Cố nén ý muốn hung hăng đáp ứng dục vọng của nàng. Tần Dịch Dương chế trụ tứ chi mảnh khảnh, cả bàn tay bao trùm tại mảnh đất mềm mại của nàng, mãnh liệt ra vào, tốc độ dồn dập tựa như muốn cướp đi hô hấp của nàng! Lâm Hi Hi oa oa khẽ hét một tiếng, nhanh chóng khép chặp hai chân lại, lại vẫn như trước không thể ngăn cản động tác càn rỡ của hắn, ánh sáng trước mắt nàng chợt trở lên mờ ảo, trắng toát, thân thể hư thoát, rốt cuộc dưới những đòn tấn công mãnh liệt kia cũng bùng nổ, nức nở ra tiếng, mặc kệ cho ngón tay tà ác của hắn thi triển lực đạo, đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước, ngẩng đầu, tóc đen lả tả rơi rụng xuống mặt giường tạo ra một cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp.
"Dịch Dương . . . ." Nàng thực sự bất lực, mắt tối sầm nhu thuận gọi tên của hắn: "Dịch Dương. . . . ."
"Anh đây . . ." Tần Dịch Dương đáp lại thanh âm kiều mị thỏa mãn trong tình cảnh mơ màng không có ý thức của nàng, nắm chặt lấy cái mông tròn trịa của nàng, nâng lên, thở dốc một cái đem dục vọng nóng bỏng tiến nhập thật sâu vào cơ thể nàng, khi mà khoái cảm của nàng còn chưa kịp rút đi, đã mãnh liệt đâm thật sâu vào trong u cốc ấm áp của nàng. Cảm giác bị lấp đầy to lớn kia khiến cho nàng nhíu chặt mày, cắn chặt môi, ủy khuất muốn trốn tránh, cánh tay hắn chế trụ sau gáy nàng, chậm rãi ép xuống.
Nàng không thể lùi về phía sau, ngược lại càng khiến hắn tiến đến nhanh hơn, va chạm càng nhanh chạm tới nơi tư mật sâu nhất của nàng.
"A. . . !" Lâm Hi Hi ôm chặt lấy cổ hắn, cảm nhận được sự tồn tại của hắn, thân thể có chút căng cắng.
Lại một lần nữa chặt chẽ kết hợp, Tần Dịch Dương thỏa mãn thở dài, ám muội trong ánh mắt thâm thúy càng thêm cực nóng, biết lòng nàng vẫn còn sợ hãi, thật cẩn thận hôn lên mặt nàng, khóe môi cùng chóp mũi của nàng, chậm rãi bắt đầu luật động.
Càng vào sâu, lần sau do với lần trước càng thêm no đủ, to lớn khiến cho thân thể nàng khẽ run rẩy.
Hô hấp của Tần Dịch Dương ổn định, lại lần nữa đẩy vào hoàn cảnh buồn bực, thân thể dưới thân càng lúc càng không thể chống đỡ, run rẩy càng ngày càng mãnh liệt.
Khi hắn lại bắt đầu công kích nhịn không được lại co rúm lùi về phía sau, ánh mắt tối màu của hắn có chút biến hóa, trở nên đỏ tươi, nhận thấy được nàng muốn trốn tránh liền vùi thật sâu vào một cái rồi bất động, ngang ngược ấn chặt thắt lưng của nàng, bắt buộc nàng tiếp nhận bao trùm cực đại của hắn không cho phép buông ra, Lâm Hi Hi không thể nhịn nổi khóc nức nở, thân thể căng cứng không dám thả lỏng, nơi sâu nhất trong cơ thể lại đang bị hắn chiếm giữ, cảm giác căng cứng, đau nhức, lại mãnh liệt co rút, an ủi, nàng khó có thể thừa nhận!
Cứ như vậy nhắm mắt hưởng thụ sự chặt chẽ của nàng, lại nghe được tiếng nức nở của nàng, Tần Dịch Dương cũng nhịn không được cúi xuống hôn lên mắt nàng.
Hắn nhẹ giọng dỗ dành, như là muốn kéo dài cuộc hoan ái này, thời gian yêu lâu một chút, chậm rãi hưởng thụ nàng.
Quá nhanh nàng chịu không nổi, chính là người đàn ông này quá ma quái, thong thả lên xuống cọ xát thân thể nhỏ bé như con mèo con của nàng, khuôn mặt trắng noãn từng đợt mê ly, mồ hôi đầm đìa, giữa hai đùi mãnh liệt co rút, bởi vì hắn liên tục tiến vào không có ngừng lại, động tác không chút kiêng nể người nào cả.
Nàng khổ sở cầu xin hắn, nhưng cũng không biết muốn cầu xin cái gì, chỉ biết là thân thể rất khó chịu, nóng lạnh đan xen kịch liệt thổi quét, nàng muốn chạy trốn sự truy đuổi này, chạy trốn sự nóng cháy này, nhưng mà vô dụng, co rút trong thân thể cùng với an ủi vẫn là điên cuồng tập kích, cho dù là thong thả chiếm giữ nàng cũng không thể nhẫn nại được nữa, rốt cục ở mỗi lần đâm sâu xuống, thần kinh buộc chặt cũng mãnh liệt run rẩy, nàng ôm chặt cổ hắn khóc thành tiếng, đã lên đến đỉnh.
Tần Dịch Dương cười yếu ớt, hôn lấy nước mắt của nàng, hưởng thụ nàng từng đợt co rút, mang đến thỏa mãn cho hắn.
"Bảo bối, để anh . . . ." Hắn thấp giọng đứt quãng mờ ám nói nhỏ : "Anh muốn nếm của em thêm một chút . . . . Chống đỡ, đừng hôn mê nữa . . ."
Sau gáy bị một bàn tay to nâng lên, ôn nhu vuốt ve, thanh âm bên tai tựa như là đến từ không gian khác vậy.
Lâm Hi Hi mồ hôi đầm đìa, nghiễm nhiên đã có chút thả lỏng, nghe được thanh âm của hắn lại bắt đầu căng cứng lại. Hắn hôn mi tâm nàng, từ từ hạ vòng eo mềm mại của nàng xuống, lại khởi động thâm thể đem mình càng chôn sâu vào bên trong . . . .
Nàng nhìn ánh mắt điên cuồng của hắn, chậm rãi lắc đầu: "Không cần . . . . A!"
Động tác tiếp theo, hắn cố hết sức hung hăng tiến công trong cơ thể nàng, bàn tay to lớn tóm chặt hai tay nàng đặt lên đỉnh đầu, tay kia thì tựa như kìm sắt nắm chặt lấy eo nhỏ không cho phép nàng vặn vẹo lần tránh, cơ hồ muốn đem thân thể nàng biến thành tư thế mềm mại nhu thuận, trừ bỏ bị động để cho hắn tiến công, nàng cái gì cũng không làm được. Nàng ngửa đầu thét chói tai, thân thể bị kịch liệt va chạm run càng nhanh, lưng ong trơn bóng ma sát nệm giường, cảm giác nóng cháy truyền khắp toàn thân, mỗi một nơi mềm mại nhất của nàng đều bị hung hăng xâm lấn, liên tục tập kích, ngay cả tiếng kêu của nàng cũng không thể khống chế? Làm sao bây giờ. . .
20 phút, 30 phút . . . . Hắn vẫn duy trì động tác như vậy, một khi ánh mắt nàng trở lên mơ hồ, cánh môi tái nhợt đi là lập tức hắn sẽ chậm lại, cúi đầu hôn lên mắt nàng, sau là tiến đến càn quét cái lưỡi đinh hương của nàng.
Đợi nàng có thể thở dốc, lại là lần tập kích thứ ba thứ tư, ngược lại với những lần trước, hắn duy trì được sự thanh tỉnh của nàng, nhưng mà càng thanh tỉnh tựa hồ hắn lại càng không có chừng mực, dồn dập ra vào . . .
Lâm Hi Hi khàn cả giọng, cả người bị mồ hôi tẩm ướt, tóc dán chặt từng lọn trên cổ.
Trung gian giữa mỗi đợt tấn công nàng lại bị đổi một loại tư thế, cả người bị cuốn lấy, từ phía sau lưng hắn lại hung hăng tiến nhập vào nơi chật hẹp của nàng khiến cho thân thể nhỏ bé tựa như sắp vỡ ra.
Cánh tay đặt sẵn sau thắt lưng nàng từng chút từng chút mạnh lên, chiếm đến nơi sâu nhất. Từ chậm đến nhanh, từ nông đến sâu, bàn tay hung ác của hắn lại càng thêm công kích cơ thể nàng, ở giây phút mà nàng tiếng la của nàng đã trở lên thảm thiết thì khẽ thở dài một tiếng, thân thể to lớn cũng đã đạt được co rút cực điểm.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian